22 năm nhìn lại: Cám ơn tình người Chicago
Tôi có con gái sinh ra ở Mỹ và hai cháu ngoại lớn lên từ nhỏ tại
Tôi biết nhiều gia đình đã dạy con cháu mình là khi đi nhà thờ các con phải biết lễ phép với mọi người, nhất là với các Cha, các Thầy, các Nữ tu, và những người cao tuổi đáng bậc ông bà hay cha mẹ của các con. Nhiều cháu về nhà thất vọng nói chúng cháu chào họ mà chẳng thấy ai nói lại lời gì cả. Từ đó các cháu mắc cỡ quá không dám chào hỏi, dạ thưa… cứ im im vô nhà thờ dự thánh lễ rồi lặng lẽ ra về với ông bà hay cha mẹ. Tôi cũng biết nhiều gia đình Việt
Đang sống tại đất nước nầy có lẽ chúng ta phải thay đổi quan niệm cũ là coi trẻ em không ra gì. Tại các gia đình người Hoa Kỳ, cha mẹ thường bắt đầu trò chuyện với con từ lúc còn trong trứng nước hoặc khi mới lọt lòng mẹ. Họ coi các cháu bé ngang hàng với cha mẹ trong vấn đề truyền thông, giao tế vì vậy con cái Mỹ hỏi gì nói đó, thậm chí có nhiều em còn “thao thao bất tuyệt” nữa. Có lẽ họ ảnh hưởng tư tưởng của Bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ, trong đó có câu: Mọi người được sinh ra bình đẳng trước mặt Tạo Hóa. Họ có quyền sinh sống, quyền tự do và quyền hưởng hạnh phúc. (Nguyên văn bằng Anh ngữ: “We hold these truths to be self-evident, that all men are created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable rights, that among these are life, liberty and the pursuit of happiness.”)
Tôi nhớ khi mới chân ướt chân ráo đến
Khi xe dừng trước căn nhà phủ tuyết trắng xóa, chúng tôi mới hoảng hồn. Vừa bước chân ra khỏi xe, ai nấy đều thở phào với một làn khói dài giống như già, trẻ, lớn, bé, nam, nữ gì ở trong gia đình chúng tôi tất cả đều hút thuốc lá (không phải hút thuốc mà vì quá lạnh). Sau khi đến nơi an toàn, hội thay nhau đưa đón làm giấy tờ, khám sức khỏe, lập thủ tục nhập học cho các con, nhận quần áo và đò dùng cá nhân. Rồi từ đó chúng tôi được làm quen với anh chị Alpha Linh, người đã tận tình giúp đỡ và hướng dẫn trong những ngày đầu. Anh Khoan ở chung căn nhà cũng rất vui vẻ. Anh đã hướng dẫn chúng tôi ra chợ mua sắm và còn cho ăn Pizza thật là thú vị…
Khi rời quê hương không ai đoán được tương lai của mình sẽ ra sao. Khi xa quê hương chúng tôi đã phải bỏ lại tài sản và đôi khi còn phải bỏ lại người thân để đi tìm hai chữ Tự Do. Giờ đây đã 22 năm nhìn lại qúa khứ, biết bao nhiêu người đã giúp chúng tôi đến nơi an bình, đến nơi an cư, lạc nghiệp. Xin tạ ơn Chúa và xin cám ơn tình người. Xin cám ơn cha mẹ, anh chị đã sinh thành dưỡng dục. Xin cám ơn thầy cô dạy dỗ con nên người. Xin cám ơn thân nhân bạn bè về lòng thương và tình thân. Xin cám ơn qúy vị ân nhân, trong đó có hội bảo trợ và anh chị Alpha Linh đã giúp cho tôi trong những ngày đầu bỡ ngỡ tại thành phố gió Chicago nầy.
- Paul T. Quý