Liên Nghĩa, Niềm Ủi An Đợi Chờ…

 

Một

Dù sao cũng đã một lần,

Đời anh chia sẻ một phần đời ta.

Tình người, khoảng cách bao xa,

Sao anh không tới? Sao ta ngồi chờ?

Thế rồi biết đến bao giờ,

Tình người kết trái như là ta mong?

Thật tình biết có hay không,

Hay đời chỉ biết ước mong đợi chờ?

 

Hai

Ngồi đợi trăng lên lỡ chuyến đò,

Thu về chưa hẳn đã nên thơ.

Lá vàng rơi rụng, sao buồn thế!

Ai đâu hò hẹn để ta chờ?

Ta đợi trăng lên hay đợi anh?

Đợi người trong mộng đã bao năm,

Trăng lên, trăng sáng tim ta héo,

Lá rơi xào xạc tưởng ai tìm!

Ta chờ ai đây? Đợi ai đây?

Trăng lên đợi nắng suốt đêm rồi.

Nắng lên, trăng lặn ta ngồi lại,

Với lá vàng rơi suốt đêm dài!

Ba

Anh chia một chút tình sầu,

Vấn vương một chút thương đau của đời.

Với ta cũng đủ lắm rồi,

Cám ơn giây phút tuyệt vời bên anh.

Cám ơn trời đã cho thêm,

Có thêm Liên-Nghĩa để tìm ủi an.

Giờ đây nhận được vô vàn,

Thật nhiều nhung nhớ, đầy tràn yêu thương.

 

- Hồng Phước (HLPT)

Viết cho Nghĩa Sinh ngày 5 tháng 7 năm 2008

Hồng Phước
(08/07/2008 - 732 lượt xem)

Các bài viết khác cùng tác giả Hồng Phước
1 - Đồng Tâm Dựng Xây (13/08/2008 - 739 lượt xem)
2 - Tâm Thư Cho Cháu (29/07/2008 - 751 lượt xem)