Chuyến xe cuộc đời

 

Chuyến xe cuộc đời

 

LTS: Bài “Chuyến xe cuộc đời” do Trưởng Hồ Văn Xuân Nhi gửi tặng ngày 21-04-2010. Trưởng Nhi là cựu Phương Đoàn Trưởng Phương Đoàn NghĩacSinh California, hoạt động rất thành công trong thập niên 1970 và 1980 với cả trăm Nghĩa Sinh tham gia, huấn luyện, sinh hoạt, công tác và

đồng phục như Nghia Sinh VN trước 1975.

Nhận thấy bài viết nầy rất ý nghĩa và rất hữu ích cho tất cả anh chị NS, Liên Nghĩa xin mời các anh chị cùng thưởng lãm với hình ảnh và âm thanh ở trang Chủ, mục “Thông Tin Đa Diện.”

Xin cám ơn Trưởng Nhi và tác giả.

 

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

 

Cách đây không lâu, tôi đọc một cuốn sách,

trong đó người ta ví cuộc đời với một con tàu.

Đọc thấy thích lắm. 

Cuộc đời cũng giống như một chuyến đi trên tàu:

người người lên lên xuống xuống,

có khi gặp phải tai nạn.

Ở trạm này, ta gặp điều ngạc nhiên,

ở trạm kia, ta gặp nỗi u buồn.

Khi ta ra đời và lên tàu, ta gặp nhiều người

và ngỡ rằng họ sẽ ở với mình suốt cuộc hành trình:

đấy là cha mẹ mình !

Đau đớn thay,

sự thật thì khác hẳn.

Họ xuống một sân ga

dọc đường và để ta lại

thiếu vắng tình yêu

và lòng trìu mến của họ, thiếu thân tình

và sự hiện diện của họ cạnh mình.

Dù sao,

cũng có những người khác lên tàu và trở thành rất quan trọng

đối với mình.

Đấy là anh chị em, bạn hữu mình và mọi người tuyệt vời

mà mình thương mến.

Có người xem cuộc hành trình như một chuyến rong chơi.

Có người cảm thấy u sầu suốt cuộc hành trình.

Có người luôn hiện hiện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần đến họ.

Có người, khi xuống tàu,

để lại cho mình nỗi nhớ

khôn nguôi.

Có người vừa lên đã xuống

và mình chỉ đủ thời gian

để thoáng thấy họ thôi.

Ta ngỡ ngàng vì nhiều hành khách mà mình mến thương

lại ngồi trên một toa xe khác, và họ

để ta bơ vơ một mình trong suốt cả chuyến đi.

Dĩ nhiên, không ai có thể ngăn cản ta đi tìm họ

khắp nơi trên con tàu.

Buồn thay, đôi khi ta không thể ngồi cạnh họ,

vì chỗ ấy đã có người.

Không sao đâu... cuộc hành trình thì như thế đó:

đầy thách thức, ước mơ, hy vọng, chia tay...

mà không bao giờ quay lại.

Ta hãy cố thực hiện cuộc hành trình

một cách tốt đẹp nhất.

Hãy cố thông cảm những người cùng đi với mình

và hãy tìm ra những điều tốt lành nhất

trong từng người một. 

Hãy nhớ rằng, bất cứ lúc nào trong chuyến đi,

một người bạn đồng hành cũng có thể chơi với

và cần ta thông cảm.

Chúng ta cũng có thể chơi với

và lúc nào cũng có một ai đó

thông cảm mình.

Điều bí ẩn lớn nhất trong chuyến đi này

là chúng ta không biết lúc nào mình sẽ vĩnh viễn xuống tàu.

Ta cũng không biết bạn đồng hành của mình xuống lúc nào.

Ngay cả người ngồi sát bên ta. 

Phần tôi, tôi nghĩ rằng mình sẽ rất buồn

khi phải xuống xe... Tôi chắc chắn là thế !

Vĩnh biệt tất cả bạn bè mà tôi từng gặp trên xe

hẳn là điều đau đớn.

Để những người thân của mình ở lại một mình

hẳn là rất buồn đau.

Nhưng tôi chắc chắn rằng một ngày kia

tôi sẽ đến ga trung tâm mà gặp lại tất cả mọi người,

với một số hành trang mà khi lên xe họ không hề có.

Thế là tôi sẽ sung sướng

vì đã góp phần làm gia tăng

và làm phong phú

cho hành trang của họ.

Các bạn hỡi,

tất cả chúng ta

hãy làm hết sức mình

để thực hiện

một chuyến đi tốt đẹp 

và hãy cố để lại

một kỷ niệm đẹp về mình

khi đến giờ

phải xuống khỏi toa xe.

Với những ai cùng đi trên chuyến tàu này,

tôi xin chúc:

Thượng Lộ Bình An !

- Unknown Author

 

 

Trưởng Hồ Văn Xuân Nhi gởi tặng
(22/04/2010 - 652 lượt xem)