Bình Tâm Phản Ánh

 Bình Tâm Phản Ánh[1]

Có đôi lúc ta cần nên thận trọng
Ngồi lắng nghe dư luận nói về mình. 
Không lệ thuộc trước những lời hư vọng,
Chẳng coi thường bao góp ý công minh.

Vì “không lửa thì làm sao có khói”
Nên lắng lòng xem xét lẽ thực, hư.
Và cười nhẹ, khi biết mình không lỗi
Hiểu thêm rằng dư luận vốn luận dư.

Khi cầm mảnh gương soi vào tâm khảm
Ta biết mình đẹp, xấu, đục hay trong?
Vườn tâm địa giăng mắc nhiều cỏ dại
Mà cũng không thiếu vắng những hoa hồng.

“Thánh nhân nào mà không mang quá khứ;
Tội nhân nào chẳng thể có tương lai?”
Chính vì vậy, nhủ lòng luôn khoan thứ
Kiếp con người ai thoát khỏi lầm sai.

Sau mưa gió bên kia trời ửng nắng
Sau lỗi lầm, cay đắng trưởng thành hơn.
Điều quan trọng là tự tri, vượt thắng.
Những đam mê, giới hạn của tâm hồn.

Thường soi bóng bên dòng sông tâm niệm
Nếu ta cười, ảnh hiện nụ cười ta
Cùng thế ấy, luôn sống đời hướng thiện
Vững tin mai hạnh phúc lại giao hòa.[2]

Có đôi lúc ta hãy nên nhìn ngắm
Thế gian này bằng đôi mắt trẻ thơ.
Để nghe tiếng thương yêu từ sâu thẳm
Để cái nhìn nhân thế hết bơ vơ.[3]

- Tác giả: Thích Tánh Tuệ

Ghi chú:
[1] “Soi Lòng” là tựa đề nguyên thủy của tác giả
[2] “Vững tin mai hạnh phúc lại trao quà” là câu thơ nguyên thủy của tác giả
[3] “Chỉ cái nhìn nhân thế hết bơ vơ” là câu thơ nguyên thủy của tác giả.

Thích Tánh Tuệ
(21/03/2015 - 456 lượt xem)

Các bài viết khác cùng tác giả Thích Tánh Tuệ
1 - Sống đời ý nghĩa (10/05/2015 - 455 lượt xem)