Ngày Xưa Của Mình

 Ngày Xưa Của Mình

Gặp lại Nhi, lòng mình dâng trào cảm xúc. Nhớ và thương Nhi đến vô cùng! Nhìn hình Nhi gởi, mình nhớ Cậu Mợ! Cậu Mợ đã già và yếu đi, thương làm sao…Cả Bà cũng đã về Trời những 7 năm rồi, vậy mà mình lại vô tình quá…

Mình gặp lại anh Dẫn là bạn thân của cậu Thành nhà mình, anh Tuyền, bạn thân của cậu Thành thời trung học Ba Gia, ngày mình đi Mỹ anh tặng mình tấm thiệp hai đứa bé người Âu đang hôn tiễn nhau ở sân ga, anh ghi “tặng em Châu, chúc em tương lai rực rỡ ở Huê Kỳ!” Gần 20 năm trôi qua, mình vẫn còn giữ lại cánh thiệp ngã màu ấy cho tới bây giờ. Anh cũng là người từng nhờ anh Thành của mình sáng tác một bài hát để anh hát tặng người anh yêu…thầm trong ngày liên hoan cuối cấp Ba. Mình nghĩ, anh Dẫn cũng là người tham dự vào bi kịch đầy…nước mắt này. Mình nói vậy chỉ có ba anh hiểu đó là: anh trai mình, anh Tuyền và anh Dẫn. Bài hát với tựa đề “Nhút Nhát”. Giờ mình vẫn còn nhớ và thỉnh thoảng cũng còn ca cẩm mỗi khi nghĩ về chính anh Thành của mình…anh của mình ngày xưa nhút nhát hơn anh Tuyền nhiều! thật là…đẫm lệ mỗi khi mình rống lên thê thiết:

“nhưng em ơi làm sao em thấu hiểu,
anh là người nhút nhát nhất trần gian…”

Mình gặp lại cả cháu của mình, Tôn Long Định, mới biết Anh Ba của mình vừa mới trở về cùng cát bụi. Anh đã xong cuộc đua của riêng mình trên đất. Giờ Anh đã ngủ yên giấc ngủ ngàn thu!

Mình gặp lại nhóm Sinh Viên Khoa Lý cùng khóa với Định, K15. Họ là những người từng bắt nạt mình ngày xưa mỗi khi phòng trọ bị hư điện vì bọn mình nấu ăn…lén Giám Đốc Ký túc xá, bị quá tải trong phòng nên điện đài bị cháy lung lung, bọn sinh viên Văn Khoa như mình đành bó tay, thế mới phải nhờ vả đến các cậu sinh viên Khoa Lý sửa giúp. Có một người lá gan có vấn đề nên DÁM bảo mình ngày đó đẹp (?), hiền, ngoan, nhưng nghiêm nghị, nguyên tắc…lại thêm quá khó tính và đặt biệt nhất là KHÔNG biết…yêu.  Nghe xong mình giận dễ sợ luôn.  Lúc đó mình biết yêu hay không anh chàng phải hỏi lại anh T (Đại Học Kinh Tế Sài Gòn, L (Đại Học Ngoại Ngữ Đà Lạt), và anh K (Đại Học Sư Phạm Quy Nhơn) mới biết.  Mặt dù chưa hề có mảnh tình vắt vai cho đến ngày làm cô dâu của người ta, nhưng ai dám bảo là mình ngày đó KHÔNG biết yêu kia chứ, duy chỉ có anh chàng này, cả gan thật…Ít ra thì lúc đó trái tim mình cũng đã biết rung động (không những chỉ một lần!), mà đã rung động thì làm sao có thể bảo rằng mình KHÔNG biết…yêu…

Mình không hề thay đổi về nhân cách, tính cách, nói chung là character của mình vẫn y nguyên, nếu ngày xưa mình là thế, giờ vẫn thế. Không biết yêu kiểu yêu của loài người trong nhân gian sặc mùi dối gian này… 

Hỏi Buồn thì Buồn lại bảo đi tìm Sầu ý mà tra… vấn nhá… Xin lỗi Buồn với Sầu, mình không rảnh.

- Phan Diễm Châu

 

Phan Diễm Châu
(27/06/2014 - 423 lượt xem)