Không giờ là nửa đêm chưa ?

 
KHÔNG GIỜ LÀ ĐÊM CHƯA ?
 
 
Giữa vòng quay thế kỷ tôi như kẻ lạc loài

Lại mỗi ngày chùng chân mình quanh quẩn

Con tim nhạy bén cơ hồ như đã mất

Mắt khô đêm nghe tuyệt vọng giằng co
 
Đêm mòn hao ai tước đoạt những gì

Đêm cồn cào bởi đêm chẳng loãng

Ôm ước mơ chân thật mà cô đơn thảm loạn

Sự sợ hãi nào làm rêu phong đời tôi
 
Đành quên dần những cảm giác nghỉ ngơi

Điểm từng canh buông mình trôi trên phố

Chợt nhớ về những bước chân đã lỡ

Để quên rồi xưa phố thoảng hoàng lan
 
Níu giấc mơ nuối tiếc lại vuột tan

Gom hối hả chuỗi sâu thành mộng mị

Giữa sống đời đặt mình trong hạn chế

Tôi giấu tôi vào kiêu hãnh mặt đời
 
Úp lòng tay lên mặt cạn khô ý nghĩ rồi

Đêm thật đêm xin một lần về lại

Tôi sẽ bước vào lòng đêm ấy

Dành lại những sát na siêu nhỏ chốn hoài nghi

Lấp đầy những khoảng trống trái tim

Mai trở dậy niềm vui không phờ phạc

Đợi không giờ

đợi đêm

loài sâu rên mê mệt

Phố ứa đêm sao vẫn trắng mặt người?
 
 
~ Thi sĩ Bàng Ái Thơ ~
 

Bàng Ái Thơ
(21/02/2012 - 679 lượt xem)